梁甫吟

zhǎng xiào liáng yín shí jiàn yáng chūn
jūn jiàn cháo sǒu jīn shí 西 lái diào wèi bīn
níng xiū bái zhào qīng shuǐ féng shí jīng lún
guǎng广 zhāng sān qiān liù bǎi diào fēng àn wén wáng qīn
xián biàn dāng nián shì xún cháng rén
jūn jiàn gāo yáng jiǔ cǎo zhōng zhǎng shān dōng lóng zhǔn gōng
mén bài chěng xióng biàn liǎng chuò lái fēng
dōng xià chéng shí èr zhǐ huī chǔ hàn xuán péng
kuáng luò shàng kuàng zhuàng shì dāng qún xióng
pān lóng jiàn míng zhǔ léi gōng pēng hōng zhèn tiān
páng tóu duō sān shí xiào kāi diàn guāng shū shuò huì míng fēng
chāng jiǔ mén tōng é kòu guān hūn zhě
bái zhào jīng chéng guó shì yōu tiān qīng
jìng rén ròu zōu zhé shēng cǎo jīng
shǒu jiē fēi náo diāo jiāo yuán wèi yán
zhì zhě juǎn zhě háo shì rén jiàn qīng hóng鸿 máo
pái nán shān sān zhuàng shì xiāng shā zhī fèi èr táo
chǔ nòng bīng mèng hāi ěr wèi láo
liáng yín liáng yín shēng zhèng bēi
zhāng gōng liǎng lóng jiàn shén yǒu shí
fēng yún gǎn huì diào rén niè𡸣 dāng ān zhī
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《梁甫吟》是唐代诗人李白的代表作之一。这是李白天宝三载(744)离开长安后的作品。此诗借用乐府古题,袭用诸葛亮《梁父吟》立意,巧夺妙换,翻出新意,通过姜子牙、郦食其等人的故事和一些神话传说,表达遭受挫折的愤懑以及期盼明君知己的愿望。全诗意境奇妙,气势磅礴,纵横跌宕,变幻惝恍,淋漓悲壮,堪称乐府诗的名篇。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。