秦士录

dèng qín rén shēn zhǎng chǐ shuāng yǒu léng kāi shǎn shǎn diàn néng xióng rén lín niú fāng dòu bāi quán zhé shì mén shí shí rén néng liǎng shǒu chí zhī xíng rán hǎo shǐ使 jiǔ shì rén rén jiàn zhé yuē kuáng shēng jìn jìn
yǐn chāng lóu xiāo féng liǎng shū shēng guò xià qiān gòng yǐn liǎng shēng jiàn rén zhī yuē jūn zhōng cóng shā jūn wáng mìng zǒu shān ěr néng rěn jūn
liǎng shēng cóng zhī zhōng yán zhǐ zuǒ yòu liǎng shēng zuò jiǔ xiào wèi jiǔ hān jiě dāo zhì àn shàng kēng rán míng liǎng shēng wén jiǔ kuáng zǒu zhǐ zhī yuē zǒu zhī shū jūn zhì xiāng shì tuò jīn fēi jūn yǐn shǎo xiōng zhōng píng ěr shū cóng jūn wèn néng dāng xuè shì rèn
liǎng shēng yuē yǒu shì zāi
zhāi jīng shù shí kòu zhī zhuàn shū yán xún dài shǐ shàng xià sān qiān nián guàn zhū xiào yuē jūn děng wèi
liǎng shēng xiāng cǎn gǎn zài yǒu wèn suǒ jiǔ bèi tiào jiào yuē jīn dào lǎo shēng zhě xué zài yǎng jīn rén fǎn yǎn yǎn jué chí chěng wén ér shì háo jié zāi zāi jūn děng xiū
liǎng shēng duō cái wén yán kuì xià lóu chéng guī xún suǒ yóu wèi cháng jiàn xié shēn yín
tài dìng chū wáng zhí 西 shǐ tái zào shū shù qiān yán xiù zhī hūn wèi tōng yuē ruò zhī guān zhōng dèng
lián shù rén shēng wén wáng wáng lìng rén zuó biān zhī shèng yuē gōng nài zhuàng shì
jīn tiān xià suī hào shì dōng hǎi dǎo shàng wèi chén shùn jiān zhě jià hǎi jiàn shì yín mǎn suǒ chū huǒ dāo zhuó zhù shā shāng zhōng guó mín zhū jiāng jūn kòng xián yǐn shǐ zhuī zhì yáng qiě zhàn qiě què kuī guó wèi shén 西 nán zhū mán suī yuē chēng chén fèng gòng chéng huáng zuǒ dào chēng zhì zhōng guó děng yóu zhì shì suǒ tóng fèn chéng zhě èr bèi shí wàn héng jiàn zhī dōng 西 wèi suǒ chū fēi wáng gōng nài zhuàng shì
tíng zhōng rén wén zhī jiē suō jǐng shé shé jiǔ néng shōu wáng yuē ěr hào zhuàng shì jiě chí máo zào qián dēng jiān chéng
yuē néng
bǎi wàn jūn zhōng jiāng
yuē néng
wéi kuì zhèn bǎo shǒu lǐng
yuē néng
wáng zuǒ yòu yuē shì zhī
wèn suǒ yuē tiě kǎi liáng xióng jiàn èr
wáng mìng gěi yīn jiè shàn shuò zhě shí rén chí chū dōng mén wài rán hòu qiǎn wǎng wáng lín guān kōng suí zhī zhì zhòng shuò bìng jìn hǒu ér bēn rén shí miàn ér yān chén zhǎng tiān dàn jiàn shuāng jiàn fēi yún zhōng lián zhuó shǒu duò xuè cén cén
wáng huān yuē chéng zhuàng shì chéng zhuàng shì
mìng sháo jiǔ láo yǐn bài yóu shì kuáng míng zhèn shí zhì zhī wáng tiě qiāng yún
wáng shàng zhāng jiàn zhū tiān zi huì chéng xiāng wáng yǒu shì xià huán shì tàn yuē tiān shēng tóng jīn tiě shǐ使 xūn wàn wài nǎi gǎo sān chǐ hāo xià mìng shí shàng yán suì wáng shān wèi dào shì hòu shí nián zhōng
shǐ guān yuē wèi èr shí nián tiān xià luàn zhōng yuán shù qiān rén yǐng dài jué xuán niǎo lái jiàng shī jiā jìng lín jiān shǐ使 zài dāng yǒu jiàn zāi guǐ líng ruò yǒu líng zhī shàng chōng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《秦士录》是元末明初政治家、文学家宋濂创作的一篇人物传记,讲述了秦士邓弼的事迹和遭遇。文章通过几个富有特征的情节,描绘出邓弼这样一个身怀绝技、勇猛无敌而又博学多才、豪爽狂放的英雄形象;同时也写出了邓弼怀才不遇、报国无门、老死林泉的悲剧一生。它含蓄地揭示了封建统治者埋没人才的客观现实,寄寓作者为国惜才、为有志之士不得重用抱不平的内心愤慨。全文笔墨酣畅淋漓,人物形象虎虎有生气。

作者简介

宋濂

宋濂(一代之宗)

元末明初政治家、文学家

宋濂(1310—1381),字景濂,号潜溪,别号玄真子、玄真道士、玄真遁叟。谥号文宪。浦江(今浙江浦江)人,汉族。明初文学家,曾被朱元璋誉为“开国文臣之首”。因其长孙宋慎牵连胡惟庸党案,全家流放茂州。其散文质朴简洁,或雍容典雅,各有特色。他推崇台阁文学,文风淳厚飘逸,为其后“台阁体”作家的文学创作提供范本。其作品大部分被合刻为《宋学士全集》七十五卷。