寄陈适用

yuè jīng hóng鸿 guī yàn shè
qīng míng yán nuǎn wěi wěi xiàng zhū xià
qīng rén qiú jiù jià
fēi hóng shí chūn shì guī sāng zhè
kōng chē diān dào táo xià
xīn qíng bǎi niǎo yǒu
lín zhōng guī zāo zhuō
hòu shǐ使 zhī rán guāng yīn chén
jiě jiǎ hào qīng fēng yǒu yōu chóng huà
zhū běn fēi gōng wáng shì shǎo xián xiá
xìng méng zhì jùn huáng
lín chén tài qiū wēi jiè
jué shì chí mǐn shǒu tài huá
hóng liáo yǐn xiū xiá
liáng yùn jīn shí wěi lán shè
shī kuī bào xiè
tàn 簿 lǐng láo xíng wèn tián shě
xiāng huáng gōng qín rén zhì
chū láng miào shēn yuàn zhí gēng jià
jīn jiāng chú guī gān zhè
guān jūn hóng qiān bèi líng kuà
dāng chū huái怀 wǎng lián chéng jià
mǎi tóng zhū cuì luó guǎng广 shà
guì xiāng wàng shēng xiāng wèi
复制 复制

作品简介

《寄陈适用》是宋代诗人黄庭坚创作的一首五言古诗,此诗开头部分以时节的转换隐喻政治气候变化;中间部分赞扬友人陈适用在政治和文学上的才干;后面部分与友人交流想法,为友人高才而不得重用而抱不平,并预祝其一朝能富贵得志。全诗运用隐喻,颇含愤激。

作者简介

黄庭坚

黄庭坚

北宋文学家、书法家、江西诗派开山之祖

黄庭坚(1045—1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西修水)人。治平年间进士。宋哲宗时以校书郎为《神宗实录》检讨官,迁著作佐郎。后因修史“多诬”遭贬。早年以诗文受知于苏轼,与张耒、晁补之、秦观并称“苏门四学士”。与苏轼齐名,世称“苏黄”。诗以杜甫为宗,有“夺胎换骨”、“点铁成金”之论,风格奇硬拗涩,开创江西诗派,在宋代影响颇大。又能词。兼擅行书、草书,为“宋四家”之一。有《山谷集》《山谷琴趣外篇》。