留别于十一兄逖裴十三游塞垣

tài gōng wèi chuān shuǐ shàng cài mén
diào zhōu liè qín ān yuán xiǎo jùn yán
tiān zhāng yún juǎn yǒu shí jié tàn chù fān
gōng bái shǒu liáng shǐ使 yán chàng wàng lùn
zhī zhū hài wéi zhuàng shì qiě yuàn shù xīn qiū háo
qín zhào zhēng xuè zhōng yuán dāng bào guān jiù gōng
péi shēng lǎn qiān lóng luán bǐng tiān zhāng
bēi yín xuě dòng lín fàng shū chuò jiàn gāo táng
quàn ěr bēi jiǔ ěr qiú shàng shuāng
ěr wèi chǔ wèi ěr chǔ
qiě tàn xué xiàng shā míng biān zǒu líng huáng
chǐ zuò shuǐ bié lín lèi pāng tuó
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《留别于十一兄逖裴十三游塞垣》是唐朝浪漫主义诗人李白的一首杂诗。诗人将过去的贤人和现在迷茫的自己,通过抽象的典故,作了鲜明的对比。此诗富有特点,它将历史的典、眼前的景物和诗人自己的感受,交织在一起,抒发了忧国忧民的情怀,格调深远,意旨尤为悲切。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。