学舍记

yòu cóng xiān shēng shòu shū rán shì shí fāng jiā rén tóng zi shàng xià wèi zhī hǎo shí liù shí kuī liù jīng zhī yán jīn wén zhāng yǒu guò rén zhě zhī hǎo zhī shì ruì zhī bìng ér shì shí jiā shì chū
yóu lái 西 běi xíng chén cài qiáo huái biàn suī chū jīng shī dōng fāng jué jiāng zhōu cáo zhī bìng fēng kuài zhī shān chū dōng hǎi shàng nán fāng zài jiāng lín xià kǒu ér wàng dòng tíng zhuǎn péng shàng lǐng yóu zhēn yáng zhī lóng zhì nán hǎi shàng zhī suǒ shè shì ér bēn zǒu
jiāo xiōng yǒng tuān shí zhī chuān diān mǎng lín chū huī zhī yáng hán fēng zhī wēi zhī suǒ dān yóu yuǎn ér mào fàn qín shí yào shě yòng suì zhī jiān zhī suǒ jīng yíng yǎng
tiān qīng huài shū zhōu shù qiān zhī yuǎn bào sàng ér nán shí zhī láo nǎi shì zhī suǒ gòu huò ér yōu jiān tài rén suǒ zhì hūn mèi jià shí zhī shǔ rén wài qīn zhī wèn wáng shì zhī shū zhī suǒ huáng huáng ér
shì hào ér yòu duō yán zhī suǒ gài èr zhī xián shí xié shū xué wèi shēn zhì rén shì yòng zhī sǔn kǎo guān jiǎng jiě yǒu néng zhì zhě zhuān jǐn zuó diāo wén zhāng zài xīn nán jiàn zhī qíng ér zhuī jīn zhī zuò zhě wèi bìng zhī suǒ hǎo zhī suǒ shì ér jiē
jīn tiān zi zhì zhī chū zhī qīn rǎo duō shì shén zhī wèi nǎi xiū jiā ér páng zhī cǎo shě xué huò bēi huò ài zhě ér xiào yuē shì zhī zhī láo xīn kùn xíng shì zhě yǒu wèi zhī zhī bēi xiàng qióng rǒng lóng fàn xiàn zhī gēng yǐn yuē ér ān zhě zhī suǒ suì zhì ér yǒu dài zhī yǒu zhī jìn dào zhě xué zhī yǒu zhì zhì wén zhāng píng shēng zhī suǒ hǎo wèi zhī yǒu xiá ruò jiān hǎo gāo zhī guān shì zhī cōng míng háo juàn xié zhǎng ér yǒu shì zhě suǒ wèi ruò zhī zhuō néng ér zhì zāi
suì dào shǎo zhǎng chū chù hǎo zhī xīn wèi xué shě
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《学舍记》是唐宋八大家之一的曾巩所写的一篇记文。开篇叙述学习“六经之言与古今文章”,语言朴素,看似平平说起,却包含了作者关注“道”与“文”的内容,为后面述志奠定了基础。因家庭变故多,曾巩为生计四处奔波,历经艰辛;文章用一组排比句,在不动声色中,将跌宕起伏的一生描绘到极致,读来令人动容。面对漂泊的环境、艰辛的生活条件,作者仍然泰然自若,一有空闲,就看书学习。这都是因为有坚定的追求,“随其志而有待也”。本文既可看作是求学记,又可看作是作者前半生的自传总结。最后一段表明曾巩虚心好学、安于贫困的高贵品质。

作者简介

曾巩

曾巩

北宋文学家、史学家、政治家

曾巩(1019—1083),字子固,建昌南丰(今江西南丰)人,世称“南丰先生”。少有文名,十八岁入京赴试,与王安石交游。宋仁宗庆历元年(1041年)太学肄业,为欧阳修所赏识。宋仁宗嘉祐二年(1057年)进士,长期担任地方官职,政绩卓著。擅长散文,是欧阳修倡导的诗文革新运动的积极参与者,文章论证委曲周详,风格简练厚重,布局完整谨严,节奏舒缓闲雅,长于说理而短于抒情。为“唐宋八大家”之一。