谏太宗十思疏

chén wén qiú zhī zhǎng zhě gēn běn liú zhī yuǎn zhě jùn quán yuán guó zhī ān zhě yuán shēn ér wàng liú zhī yuǎn gēn ér qiú zhī zhǎng hòu ér guó zhī zhì chén suī xià zhī ér kuàng míng zhé rén jūn dāng shén zhī zhòng zhōng zhī jiāng chóng tiān zhī jùn yǒng bǎo jiāng zhī xiū niàn ān wēi jiè shē jiǎn chǔ hòu qíng shèng gēn qiú mào yuán ér liú cháng zhě
fán bǎi yuán shǒu chéng tiān jǐng mìng yīn yōu ér dào zhù gōng chéng ér shuāi yǒu shàn shǐ zhě shí fán néng zhōng zhě gài guǎ zhī ér shǒu zhī nán zhī ér yǒu jīn shǒu zhī ér zài yīn yōu jié chéng dài xià zhì zòng qíng ào jié chéng yuè wéi ào ròu wéi xíng suī dǒng zhī yán xíng zhèn zhī wēi zhōng gǒu miǎn ér huái怀 rén mào gōng ér xīn yuàn zài wèi wéi rén zài zhōu zhōu suǒ shēn shèn bēn chē xiǔ suǒ
jūn rén zhě chéng néng jiàn zhī jiè jiāng yǒu suǒ zuò zhī zhǐ ān rén niàn gāo wēi qiān chōng ér mǎn jiāng hǎi xià bǎi chuān pán yóu sān wéi yōu xiè dài shèn shǐ ér jìng zhōng yōng xīn xià xiǎng chán xié zhèng shēn chù è ēn suǒ jiā yīn miù shǎng suǒ ér làn xíng zǒng shí hóng jiǔ jiǎn néng ér rèn zhī shàn ér cóng zhī zhì zhě jìn móu yǒng zhě jié rén zhě huì xìn zhě xiào zhōng wén zhēng chí jūn chén shì jìn yóu zhī yǎng sōng qiáo zhī shòu寿 míng qín chuí gǒng yán ér huà láo shén dài xià zhí cōng míng zhī ěr kuī wéi zhī dào zāi
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《谏太宗十思疏》是魏徵于贞观十一年(637)写给唐太宗的奏章,意在劝谏太宗居安思危,戒奢以俭,积其德义。太宗,即李世民,唐朝第二个皇帝,是中国历史上最有成就的开明君主之一,在他的统治时期,出现了安定富强的政治局面,史称“贞观之治”。“十思”是奏章的主要内容,即十条值得深思的情况。“疏”即“奏疏”,是古代臣下向君主议事进言的一种文体,属于议论文。

作者简介

魏徵

魏徵

唐朝宰相

魏徵(580—643),字玄成,魏州曲城(故址在今山东掖县东北)人,一作馆陶(今河北馆陶县)人。少时家境孤贫,曾出家为道士。隋末随元宝参加李密领导的瓦岗军。李密失败后,投唐主李渊,自请安辑山东,擢秘书丞,后又为窦建德俘获,任起居舍人。窦建德败亡,入唐任太子洗马,“玄武门之变”后,唐太宗重其才,擢为谏议大夫,历官尚书右丞、秘书监、侍中、左光禄大夫、太子太师等职,封郑国公。任职期间,敢于犯颜直谏,劝诫太宗居安思危,兼听广纳,轻徭薄赋,躬行俭约,对实现贞观之治颇有贡献,为一代名臣。