阅江楼记

jīn líng wèi wáng zhī zhōu liù cháo nán táng lèi jiē piān fāng yīng shān chuān zhī wáng dǎi huáng dìng dǐng shǐ dāng zhī yóu shì shēng jiào suǒ wǎng jiān shuò nán cún shén qīng tiān tóng suī yóu wèi tiān xià hòu shì
jīng chéng zhī 西 běi yǒu shī zi shān lóng wān yán ér lái zhǎng jiāng hóng guàn pán rào xià shàng xióng shèng zhào jiàn lóu diān mín tóng yóu guān zhī suì jiā míng wèi yuè jiāng yún dēng lǎn zhī qǐng wàn xiàng sēn liè qiān zài zhī dàn xuān fēi tiān zào shè tǒng zhī jūn ér kāi qiān wàn shì zhī wěi guān zhě
dāng fēng qīng měi jià xìng lín shēng chóng jiāo píng lán yáo zhǔ yōu rán ér dòng xiá jiàn jiāng hàn zhī cháo zōng zhū hóu zhī shù zhí chéng chí zhī gāo shēn guān è zhī yán yuē zhèn fēng zhì zhàn shèng gōng zhī suǒ zhì
zhōng xià zhī guǎng广 yǒu bǎo zhī jiàn tāo zhī hào dàng fēng fān zhī shàng xià fān jiē ér lái tíng mán chēn lián jiān ér gòng yuē zhèn suí wēi tán wài nèi zhī suǒ
chuí zhī yuǎn suǒ róu zhī jiàn liǎng àn zhī jiān jiāo zhī shàng gēng rén yǒu zhì jūn zhī fán nóng yǒu sāng xíng zhī qín yuē zhèn zhū shuǐ huǒ ér dēng rèn zhě
wàn fāng zhī mín yǒu ān zhī chù lèi ér ér chén zhī lóu zhī jiàn huáng shàng suǒ shū jīng shén yīn xìng gǎn zhì zhì zhī yuè zhǎng jiāng ér zāi
lín chūn jié fēi huá yún luò xīng fēi gāo guò guǎn xián zhī yín xiǎng cáng yàn zhào zhī yàn xuán zhǒng jiān ér gǎn kǎi zhī chén zhī wèi shuō suī rán zhǎng jiāng yuán mín shān wěi shé qiān ér shǐ hǎi bái yǒng fān liù cháo zhī shí wǎng wǎng zhī wèi tiān qiàn jīn nán běi jiā shì wèi ān liú suǒ shì zhàn zhēng rán guǒ shuí zhī féng zhī shì yǒu dēng lóu ér yuè jiāng zhě dāng tiān dàng dàng nán míng shén shū záo zhī gōng tóng wǎng zhōng jūn bào shàng zhī xīn yǒu yóu rán ér xìng zhě
chén mǐn fèng zhǐ zhuàn shàng tuī xiāo gàn zhì zhī qiè zhě lēi zhū zhēn mín ruò liú lián guāng jǐng zhī jiē lüè ér chén xiè
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《阅江楼记》是明代文学家宋濂奉诏所作的一篇歌颂性散文。在文中,作者写京师(今南京)阅江楼的胜景,其意在于点缀盛世,为明朝歌功颂德。同时,作者还希望帝王能安抚内外、体恤民生,融入了忠君忧民的思想。全文有叙有议,骈散兼备,更显出作者非凡的功力。

作者简介

宋濂

宋濂(一代之宗)

元末明初政治家、文学家

宋濂(1310—1381),字景濂,号潜溪,别号玄真子、玄真道士、玄真遁叟。谥号文宪。浦江(今浙江浦江)人,汉族。明初文学家,曾被朱元璋誉为“开国文臣之首”。因其长孙宋慎牵连胡惟庸党案,全家流放茂州。其散文质朴简洁,或雍容典雅,各有特色。他推崇台阁文学,文风淳厚飘逸,为其后“台阁体”作家的文学创作提供范本。其作品大部分被合刻为《宋学士全集》七十五卷。