上人书

cháng wèi wén zhě jiào zhì zhèng yún ěr shū zhū ér chuán zhī rén guī rán ér ér yuē yán zhī wén xíng zhī yuǎn yún zhě wèi zhī fēi shèng rén zuò wén zhī běn
kǒng zi zhī jiǔ hán zi zuò wàng shèng rén bǎi qiān nián zhōng zhuō rán zi hòu míng hán bìng zi hòu fēi hán rán wén pèi hán chuán háo jié wèi zhě hán zi cháng rén wén yuē yún yún zi hòu yuē yún yún èr zi zhě rén ěr zuò wén zhī běn shì
mèng zi yuē jūn zi zhī zhī ān zhī ān zhī shēn zhī shēn zhū zuǒ yòu féng yuán
wèi mèng zi zhī yún ěr fēi zhí shī wén ér rán tuō wèi zuò wén zhī běn
qiě suǒ wèi wén zhě wèi yǒu shì ér suǒ wèi zhě yóu zhī yǒu lòu huì huà chéng shǐ使 qiǎo qiě huá shì yòng chéng shǐ使 shì yòng qiǎo qiě huá yào zhī shì yòng wèi běn lòu huì huà wèi zhī róng ér shì yòng fēi suǒ wèi wèi zhī róng ruò shì fǒu rán róng wèi xiān zhī
mǒu xué wén jiǔ shù xié shuō zhì shǐ shū zhī ér chuán zhī rén shì shì zhě yǒu dài wèi shì fēi wèi néng dìng zhí shì zhèng rén ā suǒ hǎo zhě shū wén shí piān xiàn zuǒ yòu yuàn zhī jiào shǐ使 zhī shì fēi yǒu dìng yān
复制 复制

作品简介

《上人书》是北宋政治家、文学家王安石创作的一篇书信,讨论了文和辞的关系,实际上也就是内容和形式的关系。文章把文和辞分开来讲,文指作文的本意,辞指篇章之美。作者的本意在于明道,而所谓道,则是可以施之于实用的经世之学。既然文以实用为主,因此在内容和形式的关系上,作者明确指出必须重视内容。王安石认为古文家虽然夸谈文以明道,但其真实的的心得,则在文不在道。全文开门见山,简洁刚劲,说理透彻,语言精炼。

作者简介

王安石

王安石

北宋政治家、文学家、思想家、改革家

王安石(1021—1086),字介甫,号半山,抚州(今江西抚州市东乡县上池)人。与“韩愈、柳宗元”等,并称“唐宋八大家”。熙宁二年(1069年)提为参知政事,从熙宁三年起,两度任同中书门下平章事,推行新法。熙宁九年罢相后,隐居,病死于江宁(今江苏南京市)钟山,谥号“文”,又称王文公。其政治变法对北宋后期社会经济具有很深的影响,已具备近代变革的特点,被列宁誉为是“中国十一世纪伟大的改革家”。