答杨辟喜雨长句

wén yīn yáng zài tiān shēng jiàng shàng xià shí qióng
huán huí chà shī suǒ suì shí cháng fēng
zhī wèi zhèng zhī ruò jūn jié shōu liǎn qín rén gōng
sān nián yǒu nián shí jiǔ suì cháng bèi sān suì xiōng
zòng lìng shuǐ hàn huò shí duō shǎo néng xiāng tōng
jīn zhě shàn zhèng mín yóu duò nóng
jūn guó liǎn xīng huǒ jiān bìng fèng yǎng guò wáng gōng
zhōng nián zhī gēng xìng shú ér hào zhě duō fēng
shì suì dēng rěn rán ér mín shì cháng kōng
suì lìng shí zàn zhé kùn hào tiān wēng
lài tiān mǐn mín gān liú nóng
nóng dāng miǎn dāng kuì gǎn zhuó jiǔ jiāo shén lóng
复制 复制

作品简介

《答杨辟喜雨长句》是宋代文学家欧阳修创作的一首七言古诗,这是一篇集中表现作者政治主张的政论诗。作者以天地阴阳之气的存在,到不可随意人为破坏其阴阳四时的运动形态、回环往复的自然规律开始论述,间或论述了天公降雨、农人勤勉、执政者之间的关系。全诗注重说理,读来有如押韵的政论。

作者简介

欧阳修

欧阳修

北宋政治家、文学家

欧阳修(1007—1072),字永叔,号醉翁,晚年 又号六一居士。吉水(今属江西)人。幼贫而好学。天圣八年(1030年)进士。曾任枢密副使、参知政事。因议新法与王安石不合,退居颍州知州。卒谥文忠。提倡古文,奖掖后进,为北宋古文运动领袖。散文富阴柔之美,为“唐宋八大家”之一。诗学韩愈、李白,古体高秀,近体妍雅。词婉丽,承袭南唐余风。曾与宋祁合修《新唐书》,并独撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《六一词》等。