三槐堂铭

tiān xián zhě guì rén zhě shòu寿 tiān rén zhě yǒu hòu èr zhě jiāng ān zhōng zāi wén zhī shēn bāo yuē rén dìng zhě shèng tiān tiān dìng néng shèng rén
shì zhī lùn tiān zhě jiē dài dìng ér qiú zhī tiān wèi máng máng shàn zhě dài è zhě dào zhí zhī shòu寿 kǒng yán zhī è jiē tiān zhī wèi dìng zhě sōng bǎi shēng shān lín shǐ kùn péng hāo è niú yáng ér zhōng guàn shí yuè qiān suì ér gǎi zhě tiān dìng shàn è zhī bào zhì zi sūn dìng jiǔ suǒ jiàn suǒ wén kǎo zhī ér shěn
guó zhī jiāng xìng yǒu shì zhī chén hòu shī ér shí bào rán hòu zi sūn néng shǒu wén tài píng zhī zhǔ gòng tiān xià zhī bīng shì láng jìn guó wáng gōng xiǎn hàn zhōu zhī shì tài tài zōng wén zhōng xiào tiān xià wàng wèi xiāng ér gōng zhí dào róng shí gài cháng shǒu zhí sān huái tíng yuē zi sūn yǒu wèi sān gōng zhě
ér zi wèi guó wén zhèng gōng xiāng zhēn zōng huáng jǐng xiáng zhī jiān cháo tíng qīng míng tiān xià shì zhī shí xiǎng róng míng zhě shí yǒu nián
jīn rén míng ér zhī yǒu yǒu fǒu ér jìn gōng xiū shēn bào tiān shù shí nián zhī hòu chí zuǒ jiāo shǒu xiāng shì zhī tiān zhī guǒ
jiàn wèi gōng ér jiàn zi mǐn gōng zhí jiàn shì rén zōng huáng chū shì cóng jiāng shuài sān shí nián wèi mǎn tiān jiāng xìng wáng shì zi sūn zhī duō xián shì yǒu jìn gōng yún zhě xióng cái zhí zhēn xiāng shàng xià ér yún zhī zi sūn gōng míng guì lüè wáng shì děng ér zhōng shù rén hòu wèi gōng zi yóu guān zhī wáng shì zhī gài wèi ài
mǐn gōng zhī zi gǒng yóu hǎo ér wén shì jiā shì míng zhī míng yuē
xiū zāi wèi gōng zhī huái méng fēng zhí zhī qín shì nǎi chéng xiāng zhēn zōng fāng píng guī shì jiā huái yīn mǎn tíng chái xiǎo rén cháo xiāng shí shè huáng jué shù jiǎo xìng zhǒng ér huò yǒu jūn zi néng guó wáng chéng zhī dōng jìn gōng suǒ sān huái wéi zhī xiū zāi
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《三槐堂铭》是北宋文学家苏轼所写的一篇散文。文章首先从天命的有常立论,肯定了善恶的因果报应,提出“仁者必有后”的观点;然后记叙了王祜手植三槐的经过和期待,以及王祜子孙后代多有仁德贤能者的事实。全文贯穿着天命有常、因果报应思想,崇尚仁厚忠恕的德行,叙事议理,委婉多姿而又清丽顺畅。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。