悲愤诗

hàn shī quán bǐng dǒng zhuō luàn tiān cháng
zhì cuàn shì xiān hài zhū xián liáng
qiān jiù bāng yōng zhǔ qiáng
hǎi nèi xīng shī gòng tǎo xiáng
zhuō zhòng lái dōng xià jīn jiǎ yào耀 guāng
píng rén cuì ruò lái bīng jiē qiāng
liè wéi chéng suǒ xiàng wáng
zhǎn jié jié shī hái xiāng chēng
biān xuán nán tóu hòu zài
cháng 西 guān jiǒng xiǎn qiě
huán miǎo míng míng gān wéi làn
suǒ lüè yǒu wàn lìng tún
huò yǒu ròu yán gǎn
shī wēi jiān zhé yán xiáng
yào dāng tíng rèn cáo huó
xìng mìng kān
huò biàn便 jiā chuí zhàng tòng cān bìng xià
dàn háo xíng bēi yín zuò
néng shēng
cāng zhě nǎi zāo è huò
biān huāng huá rén shǎo
chù suǒ duō shuāng xuě fēng chūn xià
piān piān chuī ěr
gǎn shí niàn āi tàn qióng
yǒu cóng wài lái wén zhī cháng huān
yíng wèn xiāo zhé fēi xiāng
xiè hòu jiǎo shí yuàn ròu lái yíng
jiě miǎn dāng ér
tiān shǔ zhuì rén xīn niàn bié huì
cún wáng yǒng guāi rěn zhī
ér qián bào jǐng wèn zhī
rén yán dāng yǒu huán shí
ā cháng rén jīn gèng
shàng wèi chéng rén nài
jiàn bēng nèi huǎng shēng kuáng chī
háo shǒu dāng huí
jiān yǒu tóng shí bèi xiāng sòng gào bié
guī āi jiào shēng cuī liè
wéi chí chú chē wèi zhuǎn zhé
guān zhě jiē xíng
qíng liàn chuán zhēng xiá mài
yōu yōu sān qiān shí jiāo huì
niàn chū xiōng wéi cuī bài
zhì jiā rén jìn yòu zhōng wài
chéng kuò wéi shān lín tíng shēng jīng ài
bái zhī shuí zòng héng gài
chū mén rén shēng chái láng háo qiě fèi
qióng qióng duì yǐng zhà gān fèi
dēng gāo yuǎn tiào wàng hún shén fēi shì
yǎn ruò shòu寿 mìng jìn páng rén xiāng kuān
wéi qiǎng shì suī shēng liáo lài
tuō mìng xīn rén jié xīn
liú chéng jiàn cháng kǒng juān fèi
rén shēng shí huái怀 yōu zhōng nián suì
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《悲愤诗》是东汉末年文学家蔡文姬创作的一首五言古体诗。该诗叙写个人的不幸遭遇和惨痛经历,真实地再现了汉末动乱的社会面貌和广大人民的悲惨遭遇。全诗108句,共计540字,字字血,句句泪,诗人的悲愤有典型性,具有史诗的规模和悲剧气氛,富有深刻的社会意义和强烈的时代色彩。该诗是中国文学史上文人创作的第一首自传体长篇五言叙事诗。

作者简介

蔡琰

蔡琰(蔡文姬)

汉末三国时期才女

蔡琰(生卒年不详),名琰,字文姬(一说字昭姬),汉末陈留圉(今河南杞县)人,东汉末年女性文学家,文学家蔡邕之女。自幼多才,精通音律。初嫁河东卫仲道,夫亡无子,归母家。汉献帝兴平中,董卓兵乱后,被裹挟西迁,继而在战乱中被掳到南匈奴嫁于左贤王,生活了12年,生二子。建安七年(202),曹操将其赎回,再嫁屯田都尉董祀。蔡文姬的作品,仅存三篇,五言《悲愤诗》、骚体《悲愤诗》和《胡笳十八拍》。