六国论

liù guó miè fēi bīng zhàn shàn zài qín qín ér kuī miè zhī dào
huò yuē liù guó sàng shuài qín
yuē zhě zhě sàng gài shī qiáng yuán néng wán
yuē zài qín
qín gōng zhī wài xiǎo huò chéng jiào qín zhī suǒ zhàn shèng ér zhě shí bǎi bèi zhū hóu zhī suǒ wáng zhàn bài ér wáng zhě shí bǎi bèi qín zhī suǒ zhū hóu zhī suǒ huàn zài zhàn jué xiān shuāng zhǎn jīng yǒu chǐ cùn zhī sūn shì zhī shèn rén cǎo jiè jīn chéng míng shí chéng rán hòu ān qǐn shì jìng ér qín bīng yòu zhì rán zhū hóu zhī yǒu xiàn bào qín zhī yàn fèng zhī fán qīn zhī zhàn ér qiáng ruò shèng pàn zhì diān rán
rén yún shì qín yóu bào xīn jiù huǒ xīn jìn huǒ miè yán zhī
rén wèi cháng qín zhōng guó qiān miè zāi yíng ér zhù guó guó sàng miǎn yàn zhào zhī jūn shǐ yǒu yuǎn lüè néng shǒu qín shì yān suī xiǎo guó ér hòu wáng yòng bīng zhī xiào zhì dān jīng qīng wéi shǐ huò yān zhào cháng zhàn qín èr bài ér sān shèng hòu qín zhào zhě zài lián què zhī chán zhū hán dān wéi jùn yòng ér zhōng qiě yān zhào chǔ qín miè dài jìn zhī wèi zhì wēi zhàn bài ér wáng chéng xiàng shǐ使 sān guó ài rén qín xíng liáng jiàng yóu zài shèng zhī shù cún wáng zhī tǎng qín xiāng jiào huò wèi liàng
qín zhī fēng tiān xià zhī móu chén shì qín zhī xīn tiān xià zhī cái bìng 西 xiàng kǒng qín rén shí zhī xià yàn bēi yǒu zhī shì ér wéi qín rén wēi zhī suǒ jié xuē yuè wáng wéi guó zhě shǐ使 wéi wēi zhī suǒ jié zāi
liù guó qín jiē zhū hóu shì ruò qín ér yóu yǒu ér shèng zhī zhī shì gǒu tiān xià zhī xià ér cóng liù guó wáng zhī shì shì yòu zài liù guó xià
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《六国论》是苏洵政论文代表作品。选自苏洵史论文章《权书》十篇里的第八篇。《六国论》提出并论证了六国灭亡“弊在赂秦”的精辟论点,“借古讽今”,抨击宋王朝对辽和西夏的屈辱政策,告诫北宋统治者要吸取六国灭亡的教训,以免重蹈覆辙。

作者简介

苏洵

苏洵

北宋文学家,散文家

苏洵(1009—1066),字明允,号老泉,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐年间(1056—1063),得欧阳修推荐和称誉,以文章著名于世。曾任秘书省校书郎、霸州文安县主簿。参与修纂《太常因革礼》,书成而卒。长于古文,语言明畅,笔力雄健。为“唐宋八大家”之一,与子苏轼、苏辙合称“三苏”。有《嘉祐集》。