天上谣

tiān zhuǎn piāo huí xīng yín liú yún xué shuǐ shēng
gōng guì shù huā wèi luò xiān qiè cǎi xiāng chuí pèi yīng
qín fēi juǎn lián běi chuāng xiǎo chuāng qián zhí tóng qīng fèng xiǎo
wáng chuī shēng é guǎn cháng lóng gēng yān zhòng yáo cǎo
fěn xiá hóng shòu ǒu qún qīng zhōu shí lán tiáo chūn
dōng zhǐ néng zǒu hǎi chén xīn shēng shí shān xià
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《天上谣》是唐代诗人李贺创作的一首游仙诗,此诗虚构了一个尽善尽美的仙境,表达了诗人心怀壮志而生不逢时的感慨和因宝贵的青春年华被白白地浪费而愤恨不已的心情,表现出诗人对理想境界的向往和追求。诗人运用神话传说,创造出种种新奇瑰丽的幻境,全诗想象富丽,具有浓烈的浪漫气息。

作者简介

李贺

李贺(诗鬼)

唐代浪漫主义诗人

李贺(790—816),字长吉,福昌(今河南宜阳西)人。唐皇室远支,家世早已没落,生活困顿,仕途偃蹇。曾官奉礼郎。有“诗鬼”之称,是继屈原、李白之后又一位颇享盛誉的浪漫主义诗人。与诗仙李白、李商隐称为“唐代三李”,后世称李昌谷。《全唐诗》存诗5卷。有《昌谷集》。