孙子兵法·行军篇

sūn yuē fán chǔ jūn xiàng jué shān shì shēng chǔ gāo zhàn lóng dēng chǔ shān zhī jūn jué shuǐ yuǎn shuǐ jué shuǐ ér lái yíng zhī shuǐ nèi lìng bàn ér zhī zhàn zhě shuǐ ér yíng shì shēng chǔ gāo yíng shuǐ liú chǔ shuǐ shàng zhī jūn jué chì wéi liú ruò jiāo jūn chì zhī zhōng shuǐ cǎo ér bèi zhòng shù chǔ chì zhī jūn píng chǔ ér yòu bèi gāo qián hòu shēng chǔ píng zhī jūn fán jūn zhī huáng zhī suǒ shèng
fán jūn hào gāo ér xià guì yáng ér jiàn yīn yǎng shēng ér chǔ shí jūn bǎi shì wèi shèng qiū líng fáng chǔ yáng ér yòu bèi zhī bīng zhī zhī zhù
shàng shuǐ zhì shè zhě dài dìng
fán yǒu jué jiàn tiān jǐng tiān láo tiān luó tiān xiàn tiān zhī jìn yuǎn zhī jìn zhī yíng zhī bèi zhī
jūn xíng yǒu xiǎn huáng jǐng jiā wěi shān lín huì zhě jǐn suǒ zhī jiān zhī suǒ chǔ
jìn ér jìng zhě shì xiǎn yuǎn ér tiāo zhàn zhě rén zhī jìn suǒ zhě
zhòng shù dòng zhě lái zhòng cǎo duō zhàng zhě niǎo zhě shòu hài zhě chén gāo ér ruì zhě chē lái bēi ér guǎng广 zhě lái sǎn ér tiáo zhě qiáo cǎi shǎo ér wǎng lái zhě yíng jūn
bēi ér bèi zhě jìn qiáng ér jìn zhě tuì退 qīng chē xiān chū zhě chén yuē ér qǐng zhě móu bēn zǒu ér chén bīng zhě bàn jìn bàn tuì退 zhě yòu
zhàng ér zhě ér xiān yǐn zhě jiàn ér jìn zhě láo niǎo zhě zhě kǒng jūn rǎo zhě jiàng zhòng jīng dòng zhě luàn zhě juàn ròu shí jūn xuán fǒu fǎn shè zhě qióng kòu zhūn zhūn rén yán zhě shī zhòng shuò shǎng zhě jiǒng shuò zhě kùn xiān bào ér hòu wèi zhòng zhě jīng zhī zhì lái wěi xiè zhě xiū bīng ér xiāng yíng jiǔ ér yòu xiāng jǐn chá zhī
bīng fēi duō wéi jìn bìng liào rén ér wéi ér zhě qín rén
wèi qīn ér zhī nán yòng qīn ér xíng yòng lìng zhī wén zhī shì wèi lìng xíng jiào mín mín lìng xíng jiào mín mín lìng xíng zhě zhòng xiāng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《孙子兵法·行军篇》是春秋时期兵法家孙武创作的一篇散文,讲的是如何在行军中宿营和观察敌情。

作者简介

孙武

孙武

中国春秋时期军事家

孙武(前545—470年),字长卿,中国春秋时期著名的军事家、政治家,尊称兵圣或孙子,又称“兵家至圣”,被誉为“百世兵家之师”、“东方兵学的鼻祖”。其著有巨作《孙子兵法》十三篇,为后世兵法家所推崇,被誉为“兵学圣典”,置于《武经七书》之首。