思旧赋

jiāng mìng shì yuǎn jīng suì xuán fǎn ér běi
huáng fàn zhōu jīng shān yáng zhī jiù
zhān kuàng zhī xiāo tiáo jià chéng
jiàn èr zhī qióng xiàng zhī kōng
tàn shǔ zhī mǐn zhōu bēi mài xiù yīn
wéi huái怀 jīn xīn pái huái chóu chú
dòng cún ér huǐ xíng shén shì yān
zhī shòu zuì tàn huáng quǎn ér cháng yín
dào shēng zhī yǒng yǐng ér tán qín
tuō yùn lǐng huì mìng cùn yīn
tīng míng zhī kāng kǎi miào shēng jué ér xún
tíng jià yán jiāng mài suì yuán hàn ér xiě xīn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《思旧赋》是魏晋时期文学家向秀创作的一篇赋。这篇赋是作者为追思好友嵇康和吕安所作,作者以“旷野之萧条”、“旧居”、“空庐”之景,寄托着物是人非的悲凉;以引《黍离》、《麦秀》之诗,李斯受刑之事,隐约暗示朝代更迭带来的不公、不幸的遭遇。此文抚今追昔,忧从中来,痛惜之情,溢于言表。但由于当时政治环境的险恶,不便畅言,有言未尽之感。

作者简介

向秀

向秀

魏晋时期的文学家

向秀(约227—272),字子期,河内怀(今河南武陟西南)人。魏晋时期文学家,“竹林七贤”之一。官至黄门侍郎、散骑常侍。雅好读书,与嵇康、吕安等人相善,隐居不仕。喜谈老庄之学,曾注《庄子》,“妙析奇致,大畅玄风”(《世说新语·文学》)。注未成便过世,郭象承其余绪,作成《庄子注》。赋仅存《思旧赋》一篇。