书怀赠南陵常赞府

suì xīng hàn nián fāng shuò jiàn míng zhǔ
diào xiào dāng shí rén zhōng tiān xiè yún
lín suì jiāng cháo shì guāi
jiāo guò mén qiū cǎo shàng jiē
dāng shí xīn xié
zhì jiǔ líng xiāo tái huān wèi céng xiē
dòng bái zhù shān huí tiān mén yuè
wèn xīn zhōng shì wèi jūn qián zhì
jūn kàn cái néng shì zhòng
shèng yóu xiǎo ān bēi
yún nán yuè zhōng pín sàng shī
cǎo shā hàn zhāng bīng duó yún
zhì jīn 西 ěr liú xuè yōng jiāng shī
jiāng qín lüè yuán kuí
xián yáng tiān xià shū lèi suì rén
suī yǒu shù dòu pán
lài zǎi héng chí jūn wèi fēng
suǒ yòng jiā fāng lái guī
shuāng jīng zhuàng shì lèi mǎn zhú chén
ān cuō tuó shēn shì wéi
zhōng dāng miè wèi bàng shòu rén
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《书怀赠南陵常赞府》是唐代伟大诗人李白的作品。此诗乃南陵常赞府来当涂,李白与其歌舞欢娱后书怀写赠,表达了自己对于时事国事的忧虑,感慨自己怀才不遇。全诗坦率地披露着自己的情怀,并把把黑暗的政治、腐败的军事、不安定的社会现状和个人怀才不遇联系在一起,使这种抒情特别有力量,诗篇不仅倾泻着满腔愤懑,似乎还预示着未来的不幸。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。