望庐山瀑布二首·其一

西 dēng xiāng fēng nán jiàn shuǐ
guà liú sān bǎi zhàng pēn shù shí
fēi diàn lái yǐn ruò bái hóng
chū jīng hàn luò bàn yún tiān
yǎng guān shì zhuǎn xióng zhuàng zāi zào huà gōng
hǎi fēng chuī duàn jiāng yuè zhào huán kōng
kōng zhōng luàn zong shè zuǒ yòu qīng
fēi zhū sàn qīng xiá liú fèi qióng shí
ér míng shān duì zhī xīn xián
lùn shù qióng hái chén yán
qiě xié 宿 suǒ hào yǒng yuàn rén jiān
复制 复制

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。