上梅直讲书

shì měi shī zhì chī xiāo shū zhì jūn shì cháng qiè bēi zhōu gōng zhī guān shǐ jiàn kǒng zi è chén cài zhī jiān ér xián zhī shēng jué yán yuān zhòng yóu zhī xiāng wèn
zi yuē fěi fěi kuàng dào fēi xié wèi
yán yuān yuē zi zhī dào zhì tiān xià néng róng suī rán róng bìng róng rán hòu jiàn jūn zi
zi yóu rán ér xiào yuē huí shǐ使 ěr duō cái wèi ěr zǎi
tiān xià suī néng róng ér xiāng nǎi jīn zhī zhōu gōng zhī guì yǒu zi zhī pín jiàn zhào gōng zhī xián guǎn cài zhī qīn ér zhī xīn zhōu gōng shuí guì ér zi zhī suǒ gòng pín jiàn zhě jiē tiān xià zhī xián cái
shì suì shí shǐ zhī shū wén jīn tiān xià yǒu ōu yáng gōng zhě wèi rén mèng hán zhī ér yòu yǒu méi gōng zhě cóng zhī yóu ér zhī shàng xià lùn hòu zhuàng shǐ néng wén xiǎng jiàn wèi rén piāo rán tuō shì zhī ér
fāng xué wèi duì ǒu shēng zhī wén qiú dòu shēng zhī jìn jiàn zhū gōng zhī jiān lái jīng shī nián wèi cháng kuī mén jīn nián chūn tiān xià zhī shì qún zhì zhí shì ōu yáng gōng shí qīn shì zhī shì huò zài èr
ér wén zhī zhí shì ài wén wèi yǒu mèng zhī fēng ér ōu yáng gōng néng wèi shì zhī wén ér shì zài fēi zuǒ yòu wèi zhī xiān róng fēi qīn jiù wèi zhī qǐng shǔ ér xiàng zhī shí nián jiān wén míng ér jiàn zhě cháo wèi zhī
tuì退 ér zhī rén gǒu guì pín jiàn yǒu xián yān ér wèi shì gǒu jiǎo shí zhī xìng cóng chē shù shí rén shǐ使 xiàng xiǎo mín guān ér zàn tàn zhī
chuán yuē yuàn tiān yóu rén gài yōu zāi yóu zāi suì zhí shì míng mǎn tiān xià ér wèi guò pǐn róng wēn rán ér wén zhāng kuān hòu dūn ér yuàn yán yǒu suǒ dào shì yuàn wén yān
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《上梅直讲书》是北宋文学家苏轼写给梅尧臣的一封书信。书信援引史实,把周公和孔子相互比较,由此说明只有同道知己才能相乐的道理。苏轼又以孔子与其弟子来比拟欧、梅与自己的关系,热烈地推崇他们,充分地表达了士遇知己的快乐以及自己内心高远的抱负。整封信围绕着知己相乐的论点,层层铺展,文章谈古论今,前后呼应,表达了作者对欧、梅的敬仰之情。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。