听董大弹胡笳声兼寄语弄房给事

cài zào jiā shēng tán shí yǒu pāi
rén luò lèi zhān biān cǎo hàn shǐ使 duàn cháng duì guī
shù cāng cāng fēng huǒ hán huāng chén chén fēi xuě bái
xiān shāng xián hòu jué jiāo qiū jīng shè shè
dǒng tōng shén míng shēn sōng qiè tīng lái yāo jīng
yán chí gèng jiē yìng shǒu jiāng wǎng xuán yǒu qíng
kōng shān bǎi niǎo sàn hái wàn yún yīn qiě qíng
suān chú yàn shī qún duàn jué ér liàn shēng
chuān wèi jìng niǎo míng
sūn luò jiā xiāng yuǎn luó suō shā chén āi yuàn shēng
yōu yīn biàn diào piāo cháng fēng chuī lín duò
bèng quán fēi 鹿 yōu yōu zǒu táng xià
cháng ān chéng lián dōng yuán fèng huáng chí duì qīng suǒ mén
gāo cái tuō lüè míng wàng jūn bào qín zhì
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《听董大弹胡笳声兼寄语弄房给事》是唐代诗人李颀创作的七言古体长诗,此诗主要描写董大弹奏《胡笳弄》这一历史名曲的情景,用文字描绘音乐效果,来赞赏他高妙动人的演奏技艺;同时以此寄房琯,也带有为他得遇知音而高兴的心情。全诗描写细致入微,形象生动,想象丰富,浑然天成。

作者简介

李颀

李颀

唐代诗人

李颀(690—751),东川(今四川雅安)人。开元二十二年(735)中进士,任新乡县尉。由于久未迁升,就辞官归隐。李颀任侠好道术。其诗内容和体裁都很广泛,尤以边塞诗著称。风格秀丽而雄浑,也不乏激昂慷慨之音。其七言歌行及律诗尤为后世推崇。著作有《李颀诗集》。