过秦楼·水浴清蟾

shuǐ qīng chán xuān liáng chuī xiàng shēng chū duàn xián jǐng xiào liú yíng huà luó qīng shàn rén jìng jiǔ píng lán chóu guī mián cán gèng jiàn tàn nián huá shùn rén jīn qiān mèng chén shū yuǎn
kōng jiàn shuō bìn qiè qióng shū róng xiāo jīn jìng jiàn lǎn chèn shí yún rǎn méi fēng hóng tái jià hóng dōu biàn shuí xìn liáo wèi cái jiǎn jiāng yān qíng shāng xún qiàn dàn míng yǐng xià hái kàn xīng shù diǎn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《过秦楼·水浴清蟾》是北宋词人周邦彦创作的一首即景思人之作。词抒写怀人之痛,上片通过今昔对比,表现环境的凄凉寂寞,追念当初的欢乐情景,虚实相映。下片前前设想情人为思念自己而无心打扮,后几句写自己的钟情,用典贴切生动。全篇时空轮转,虚虚实实,意象纷繁,灵动多姿,全以一股深沉的情思驾驭,颇能令人动容。

作者简介

周邦彦

周邦彦

北宋文学家、音乐家,婉约派词人

周邦彦(1056—1121),字美成,号清真居士,钱塘(今浙江杭州)人。官历太学正、庐州教授、知溧水县等。少年时期个性比较疏散,但相当喜欢读书。精通音律,曾创作不少新词调。作品多写闺情、羁旅,也有咏物之作。格律谨严,语言曲丽精雅,长调尤善铺叙。为后来格律派词人所宗。作品在婉约词人中长期被尊为“正宗”。旧时词论称他为“词家之冠”或“词中老杜”。有《清真居士集》,已佚,今存《片玉集》。