百子坑赛龙

jiē lóng zhī zhì shuí chū biàn huà
tán píng shù tán shuǐ hēi chén chén yǐng xiǎng yǒu
shān yún zhòu piē zhí shàng kōng
guī dài bàn kōng luò léi hōng diàn zǒu xiān hòu
qīng dào jiàn liáo qǐng wàn jiē hán
qīng tiān què sǎo wàn jìng dàn jiàn 绿 yún
míng cháo lǎo nóng bài tán shēng kǎn kǎn míng shān
zuì bǎo miào mén láng niǎo zhēng cán
复制 复制

作品简介

《百子坑赛龙》是宋代文学家欧阳修所作的一首七言古诗,此诗是作为滁州太守的欧阳修因乡间旱情而求雨后所作,流露出作者对民间疾苦的关心与同情。全诗想象丰富,笔力恣肆,得力于李白诗风甚多。

作者简介

欧阳修

欧阳修

北宋政治家、文学家

欧阳修(1007—1072),字永叔,号醉翁,晚年 又号六一居士。吉水(今属江西)人。幼贫而好学。天圣八年(1030年)进士。曾任枢密副使、参知政事。因议新法与王安石不合,退居颍州知州。卒谥文忠。提倡古文,奖掖后进,为北宋古文运动领袖。散文富阴柔之美,为“唐宋八大家”之一。诗学韩愈、李白,古体高秀,近体妍雅。词婉丽,承袭南唐余风。曾与宋祁合修《新唐书》,并独撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《六一词》等。