襄阳歌

luò xiàn shān 西 dào zhuó jiē huā xià
xiāng yáng xiǎo ér pāi shǒu lán jiē zhēng chàng bái tóng
páng rén jiè wèn xiào shì xiào shā shān wēng zuì
sháo yīng bēi
bǎi nián sān wàn liù qiān qīng sān bǎi bēi
yáo kàn hàn shuǐ tóu 绿 qià táo chū pēi
jiāng ruò biàn zuò chūn jiǔ lěi biàn便 zhù zāo qiū tái
qiān jīn jùn huàn xiǎo qiè xiào zuò diāo ān luò méi
chē páng guà jiǔ fèng shēng lóng guǎn xíng xiāng cuī
xián yáng shì zhōng tàn huáng quǎn yuè xià qīng jīn léi
jūn jiàn jìn cháo yáng gōng piàn shí guī tóu luò shēng méi tái
lèi néng wèi zhī duò xīn néng wèi zhī āi
qīng fēng lǎng yuè yòng qián mǎi shān dào fēi rén tuī
shū zhōu sháo shì chēng bái ěr tóng shēng
xiāng wáng yún jīn ān zài jiāng shuǐ dōng liú yuán shēng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《襄阳歌》是唐代伟大诗人李白创作的一首“醉歌”。诗人触事遣兴,借人写己,充分表现了蔑视功名富贵、追求放浪自由生活的思想感情;也流露了人生无常、及时行乐的消极情绪。这首诗一方面让从李白的醉酒,从李白飞扬的神采和无拘无束的风度中,领受到一种精神舒展与解放的乐趣;另一方面,它通过围绕李白所展开的那种活跃的生活场面,能启发人想象生活还可能以另一种带喜剧的色彩出现,从而能加深人们对生活的热爱。全篇语言奔放,充分表现出富有个性的诗风。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。