观棋歌送儇师西游

cháng shā nán dōng lín shī xián jīng gōng
yǒu shí níng dìng àn shuí néng zhī
jīn nián fǎng访 lái xiǎo guì fāng páo xiù zhōng zhù xīn shì
shān rén shì qiū cháng bái zhòu měng měng mián kuāng chuáng
yīn jūn lín kàn dòu zhì jué chí jǐng chén 西 qiáng
cóng xiān rén qiáo zhí dào kāi yuán wáng cháng shǐ
qián shēn hòu shēn bǎi biàn qiān huà qióng
chū lěi luò shǔ tiān xīng jiàn sān qiū bīng
yàn háng chén zhòng wèi xiǎo xué rén jiē jīng
háng jìn sān xiāng féng zhōng ráo rén sǔn
yán tái yǒu zhī yīn yōu rán yuǎn 西 yóu xīn
shāng shān xià yīn hǎo chù pái huái zhù fēi
zhēng dào huà píng shā xiào yán xīn yǒu shì
ǎi ǎi jīng chéng zài jiǔ tiān guì yóu háo shì huá yán
shí háng chū rén shēng míng yào qián
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《观棋歌送儇师西游》是唐代诗人刘禹锡创作的一首七言古诗。此诗写观棋弈棋之乐。从首句至“不觉迟景沉西墙”为第一段,叙述了儇师的来历及其来访之后给诗人带来的喜悦;从“自从仙人遇樵子”到“终日饶人损机格”为第二段,写儇师棋艺的高超,在三湘地区鲜有敌手;从“自言台阁有知音”到结尾是第三段,写儇师西游的目的,描绘了儇师洒脱无羁的性格和坚韧执着的精神,诗人将友人即将西去云游的留恋和怅惘都委婉地结束在对其钦叹与赞美之中,从而含蓄地表现了二人的深厚情谊。全诗成功地塑造了儇师这位棋僧兼奇僧的形象,写得非常传神,给人留下了深刻的印象。同时,笔法运用上避免平铺直叙,而是虚虚实实,变化多端,给人奇峰迭出、风光不断之感;过渡自然,韵律和谐,上下一气贯穿,流畅而富于变化。

作者简介

刘禹锡

刘禹锡(诗豪)

唐代文学家、哲学家

刘禹锡(772—842), 字梦得,洛阳(今属河南)人。贞元间擢进士第,登博学宏辞科。授监察御史。曾参加王叔文集团,反对宦官和藩镇割据势力,被贬朗州司马,迁连州刺史。后以裴度力荐,任太子宾客,加检校礼部尚书。世称刘宾客。和柳宗元交谊甚深,人称“刘柳”;又与白居易多所唱和,并称“刘白”。其诗通俗清新,善用比兴手法寄托政治内容。有《刘梦得文集》。