抛球乐·晓来天气浓淡

xiǎo lái tiān nóng dàn wēi qīng jìn qīng míng fēng xiàng yān cǎo chí táng jìn kān huà yàn xìng nuǎn zhuāng liǎn yún kāi ruò liǔ kùn gōng yāo shì chù zhì yíng yíng qiǎo xiào zhēng qiū qiān jià cǎi qiú luó shòu jīn jiè shào nián chí chěng fāng jiāo 绿 zhàn duàn líng yóu zòu cuì guǎn fán xián shēng
xiàng míng yuán shēn chù zhēng huà lún jìng bǎo luó liè bēi pán jiù fāng shù 绿 yīn hóng yǐng xià suō wǎn zhuǎn fǎng yīng jiāo yàn chà cùn zhū piàn zhēng nóng huān jià rèn měi jiǔ shí qiān dǒu yǐn jié réng jiě jīn diāo shē tiān táo táo jìn zuì tài píng qiě táng jǐng huà xìn yàn yáng tiān kàn wèi jué yīng huā xiè duì 绿 cuì é zěn rěn qīng shě
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《抛球乐·晓来天气浓淡》是北宋词人柳永的一首词,此词上片写清明节美丽的自然景色和节日盛况;下片写词人清明游春时的整个行动与心路的历程。整首词将自然之美、节日之盛、游人之欢、宴饮之畅,纷繁地呈现于读者面前,如花团锦簇,炫人眼目。

作者简介

柳永

柳永

北宋著名词人

柳永(约984—1053),字耆卿,初名三变,字景庄,崇安(今属福建)人。景祐元年(1034年)进士。官至屯田员外郎。排行第七,世称柳七或柳屯田。为人放荡不羁,终身潦倒。善为乐章,长于慢词,以描写歌妓生活、城市风光以及失意文人羁旅行役的生活等题材为主,语多俚俗,尤善铺叙形容,曲尽其妙。词风婉约,词作甚丰,是北宋第一个专力写词的词人,对北宋慢词的兴盛和发展起过重要作用。有《乐章集》。