寄远十一首·其十一

ài jūn róng chán juān zhī yàn cān nán zài
lián jūn bīng qīng jiǒng zhī míng xīn qíng shēn
zhāo gòng láng gān zhī shí tóng yuān yāng zhī jǐn qīn
ēn qíng wǎn luán wéi bié shǐ使 rén cuò luàn chóu xīn
luàn chóu xīn xuě
hán dēng yàn mèng hún jué jiào lái xiāng shēng bái
yíng yíng hàn shuǐ ruò yuè líng luó
měi rén měi rén guī lái zuò zhāo yún fēi yáng tái
复制 复制
朗读 朗读

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。