燕台四首·春

fēng guāng rǎn rǎn dōng 西 jiāo hún xún
fáng lèi fāng xīn chàng tiáo biàn xiāng shí
nuǎn ǎi huī chí táo shù 西 gāo huán gòng táo huán
xióng lóng fèng yǎo luàn fán tiān
zuì wēi yáng ruò chū shǔ yìng lián mèng duàn wén cán
chóu jiāng tiě wǎng juàn shān hǎi kuò tiān fān chù suǒ
dài qíng yǒu kuān zhǎi chūn yān qiū shuāng bái
yán dān shí tiān zhī yuàn tiān láo suǒ yuān
jiā luó wěi qiè dān xiāo xiāng lěng chèn chēng chēng pèi
jīn dōng fēng shèng huà zuò yōu guāng 西 hǎi
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《燕台四首》是唐代诗人李商隐的组诗作品。这四首诗吟咏了一段浓厚悲剧色彩的爱情,抒发对所思慕的女子一年四季的相思之情。《春》诗重在描绘渺茫的寻觅,追忆初见的情景,并渲染深挚的思念。

作者简介

李商隐

李商隐(七律圣手)

晚唐著名诗人

李商隐(813—858),字义山,号玉溪生,怀州河内(今河南沁阳)人。开成进士。曾任县尉、秘书郎和东川节度使判官等职。因受牛李党争影响,被人排挤,潦倒终身。所作咏史诗多托古以讽时政,无题诗很有名。擅长律绝,富于文采,构思精密,情致婉曲,具有独特风格。然有用典太多,意旨隐晦之病。与温庭筠合称“温李”,与杜牧并称“小李杜”。有《李义山诗集》。