齐天乐·秋声馆赋秋声

diàn dēng àn mián hái qīng shāng chù cuī suì zhú láng lián qiǎn zhǔ biàn shēng lái tóng biāo yòu jiē jǐn chuī pān láng zān chóu shì nán tīng zhōng xiāo yòng yuàn bié
yīn chóng hái gèng qiè qiè chuāng tiāo jǐn juàn jīng xiǎng yán tiě lòu duàn gāo chéng zhōng shū yáo sòng liáng cháo yàn wēi yín jiàn qiè dòu huā kāi shāi shí jié kāi mén mǎn tíng dōu shì yuè
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《齐天乐·秋声馆赋秋声》此词着意描写秋声。上片写入夜风声,“几处催发”,使人难于入睡。下片写檐铁惊响,野寺钟疏,虫声切切,凉潮呜咽。独自开门,唯见满庭月光。结句极富诗情画意。全词从所闻到所见和所思,生动逼真而又细致入微,使人如临其境。

作者简介

厉鹗

厉鹗

清代著名诗人、学者

厉鹗(1692—1752),字太鸿,号樊榭,浙江钱塘(今杭州)人。清康熙五十九年(1720)举人,乾隆元年(1736)荐博学鸿词,被罢,终生未仕。工诗词,为浙派中期代表人物。诗清幽孤峭,好用僻典;词宗南宋,尚清空醇雅,成就尤高。著有《樊榭山房集》《宋诗纪事》等。