上枢密韩太尉书

tài wèi zhí shì zhé shēng hào wéi wén zhī zhì shēn wéi wén zhě zhī suǒ xíng rán wén xué ér néng yǎng ér zhì mèng yuē shàn yǎng hào rán zhī jīn guān wén zhāng kuān hòu hóng chōng tiān zhī jiān chèn zhī xiǎo tài shǐ gōng xíng tiān xià zhōu lǎn hǎi míng shān chuān yān zhào jiān háo jùn jiāo yóu wén shū dàng yǒu èr zhě cháng zhí xué wéi zhī wén zāi chōng zhōng ér mào dòng yán ér xiàn wén ér zhī
zhé shēng shí yǒu jiǔ nián jiā suǒ yóu zhě guò lín xiāng dǎng zhī rén suǒ jiàn guò shù bǎi zhī jiān gāo shān dēng lǎn guǎng广 bǎi shì zhī shū suī suǒ rán jiē rén zhī chén zhì kǒng suì jué rán shě qiú tiān xià wén zhuàng guān zhī tiān zhī guǎng广 guò qín hàn zhī guān zhōng nán sōng huà zhī gāo běi huáng zhī bēn liú kǎi rán xiǎng jiàn zhī háo jié zhì jīng shī yǎng guān tiān gōng què zhī zhuàng cāng lǐn chéng chí yuàn yòu zhī qiě ér hòu zhī tiān xià zhī jiàn hàn lín ōu yáng gōng tīng lùn zhī hóng biàn guān róng mào zhī xiù wěi mén rén xián shì yóu ér hòu zhī tiān xià zhī wén zhāng tài wèi cái lüè guàn tiān xià tiān xià zhī suǒ shì yōu zhī suǒ dàn gǎn zhōu gōng shào gōng chū fāng shū shào ér zhé wèi zhī jiàn yān
qiě rén zhī xué zhì suī duō ér wéi zhé zhī lái shān jiàn zhōng nán sōng huá zhī gāo shuǐ jiàn huáng zhī qiě shēn rén jiàn ōu yáng gōng ér yóu wéi wèi jiàn tài wèi yuàn guān xián rén zhī guāng yào耀 wén yán zhuàng rán hòu jìn tiān xià zhī guān ér hàn zhě
zhé nián shào wèi néng tōng shì xiàng zhī lái fēi yǒu dǒu shēng zhī ǒu rán zhī fēi suǒ rán xìng guī dài xuǎn shǐ使 yōu yóu shù nián zhī jiān jiāng zhì wén qiě xué wéi zhèng tài wèi gǒu wéi jiào ér jiào zhī yòu xìng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《上枢密韩太尉书》是宋代文学家苏辙于嘉祐二年(公元1057年),写给太尉韩琦的一封信。苏辙在文章开篇即提出了“以为文者气之所形,然文不可以学而能,气可以养而致”的观点,然后谈自己养气的方法,从而很自然的把拜见韩太尉纳入谈论的话题,从而表达出了自己希望得到太尉接见的意思。

作者简介

苏辙

苏辙

北宋官员、文学家、思想家

苏辙(1039—1112),字子由,晚号颍滨遗老,眉州眉山(今属四川)人。苏轼之弟,人称“小苏”。宋神宗年间曾任翰林学士、尚书右丞、门下侍郎等职,为著名散文家,哲宗元祐年间参加过治河争论,为第三次回河的主要反对者。为文以策论见长,在北宋也自成一家,但比不上苏轼的才华横溢。他在散文上的成就,如苏轼所说,达到了“汪洋澹泊,有一唱三叹之声,而其秀杰之气终不可没”。著有《栾城集》。与其父苏洵、兄苏轼合称“三苏”,均在“唐宋八大家”之列。